Ngày đăng: 20:32:10 25-11-2009
Audio VHGT thân mến!
Đã không biết bao lần, tôi ngồi vào bàn cùng mẫu giấy nhỏ và cây bút xinh để viết, viết thật nhiều những yêu thương, những lời cảm ơn đến chương trình nhưng lại thôi!
Tôi cảm nhận được hình ảnh của các bạn, của ekip làm chương trình đang mỉm cười khi tôi bật máy tính và đón nghe chương trình.
Hôm nay, hơn bao giờ hết, tôi hạ quyết tâm, dẫu biết rằng đã lâu không viết văn, cũng như dòng cảm xúc không thể đến dễ dàng với tôi như lúc trước, để tâm sự cùng các bạn và những bạn trẻ đón nghe chương trình về một câu chuyện đã khiến tôi thật sự xúc động.
Đang ở phòng làm việc.
“ Buzz!
Việt ơi, mai đi đón đoàn HÀNH TRÌNH XANH nha!”
HÀNH TRÌNH XANH – cái tên gợi trong tôi nhiều tò mò, nhưng tôi chưa thể vào GOOGLE để search
Chiều thứ 7 – một buổi chiều tôi không phải đi làm. Tôi chạy xe một mạch đến quảng trường Cung thể thao TIÊN SƠN, tôi thẩn người , ngắm nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi chiếc xe CAR với đầy những băng rôn, khẩu hiệu. Bỗng một tiếng gọi từ sau vọng đến, “Việt à, 7h tối đoàn mới về đến đây!”. “Thế họ đi đến đâu rồi hả các bạn, tôi hỏi lại”, “ Ừ, đoàn đã đi đến HẢI VÂN”.
Trong giây lát, tôi cùng 4 bạn nữa trong Câu lạc bộ NHÂN ÁI Đà Nẵng quyết định lên chân đèo Hải Vân để đón đoàn.
Đến nơi, quá đỗi ngạc nhiên trước những gì tôi chứng kiến. Ba trăm người ư? Họ đang làm gì vậy kìa? Trái ngược với cái ồn ào của không gian xung quang, sự tĩnh lặng đang xâm chiếm tâm trí tôi. Tĩnh lặng để tôi quan sát, tĩnh lặng để tôi phán đoán, tĩnh lặng để tôi suy nghĩ và rồi tĩnh lặng đã cho tôi câu trả lời.
Tôi rưng rưng xúc động, ngắm nhìn những áo xanh, những mũ tai beo, những chiếc khăn Nam Bộ, những chiếc gậy Trường Sơn cứ di chuyển nhịp nhàng, lần lượt lướt qua trước mắt tôi.
Các bạn có biết dòng người ấy là ai không? Họ là những tình nguyện viên, là những sinh viên, những nhân viên đang công tác tại các cơ quan khác nhau, tuyệt với hơn nữa trong số đó lại có những cụ ông, cụ bà đã ở tuổi xưa nay hiếm…
Những con người ấy đang chinh phục mảnh đất hình chữ S trên chính đôi chân của mình. Hành trình Xuyên Việt, tên gọi của chuyến đi, mà nội dung chính của chương trình là hành động vì cộng đồng, với những hành động thiết thực như giúp đỡ trẻ em nghèo, trẻ em chất độc da cam, phổ cập tin học, giáo dục bảo vệ môi trường…tại những nơi mà đoàn đi qua.
Thầm thán phục những con người ấy, tôi nhanh chóng hòa mình vào dòng người để cùng đi với Đoàn. Cười cười, nói nói, tôi nhanh chóng trở thành người dẫn đường kim luôn hướng dẫn viên du lịch lúc nào chẳng hay.
Tôi huyên thuyên kể về những những địa danh, thắng cảnh , những di tích lịch sử đã gắng liền với mảnh đất Đà Nẵng thân yêu. Trong cái đăm chiêu lắng nghe tôi hầu chuyện vẫn là những bước đi thoăn thắt hướng về điểm dừng chân tối hôm nay. Cả đoàn người nối đuôi nhau thành một hàng dọc dài đến trăm mét để tiến vào nội thành. Những người dân xung quanh nhìn dòng người với một sự tò mò đến lạ lẫm, nhưng rồi ai cũng hiểu được nhờ những băng rôn, cùng khẩu hiệu được hô vang bởi những áo xanh đang bộ hành trên đường. Thời gian trôi qua cũng nhanh, đoạn đường về đến nơi cũng đã gần hơn, nhưng tôi biết trong cái giọng nói cười đùa ấy là những dấu hiệu của sự quá sức bởi các bạn đã chinh phục Thiên Hạ đệ nhất hùng quan, giờ còn phải đi tiếp hơn 8 cây số.
Cảm giác không còn tiếp tục đi được nữa thì Cung thể thao Tiên Sơn đang mỉm cười chào đón bằng những ánh đèn phản chiếu lung linh trong hoàng hôn dần tắt. “Chúng ta đã tới nơi, tôi vui mừng báo cho cả đoàn”.
Tôi hăm hở chạy ra, chạy vào để xem các bạn có cần tôi giúp gì không? Nhưng có lẽ những lo lắng của tôi đã thừa. Tôi ngạc nhiên trươc sự sắp xếp, tổ chức rất tốt, mặc dù trong hoàn cảnh điểm dừng chân rất lộn xộn và không phải là một nơi dành cho việc nghỉ ngơi.
Một tin vui lại đến khi nhận được thông báo: “Tối nay Hành Trình Xanh sẽ giao lưu cùng Câu Lạc Bộ Nhân Ái của chúng tôi”.
Ngay từ chiều CLB Nhân Ái đã chuẩn bị Buffet cho các bạn nào là Chè, chuối, kẹo bánh … Quả thật với một số lượng người đông như thế này chúng tôi cũng hơi lo lắng. Nhưng được tổ chức rất quy cũ nên mọi việc diễn ra rất dễ dàng. Một bữa tiệc có lẽ xúc động nhất từ trước tới giờ mà tôi được chứng kiến.
Sung sướng nhìn các bạn với những ly chè trên tay , chuối cùng bánh kẹo, miệng cười cười nói nói, ăn thì cũng nhanh lắm, tôi biết được các bạn ấy đói như thế nào.
Lần lượt tôi ghé qua hỏi thăm từng bạn , từng nhóm . Tôi hô to: “ Các bạn thấy có ngon không? Các bạn đã lấy lại được năng lượng chưa nào?”. Ai nấy cũng đều tươi cười và vui vẻ đồng thanh: “ Ngon lắm anh ạ, giờ thì tràn đầy năng lượng rồi”.
Tiết mục mà tôi thích thú nhất là chụp hình chung cùng các bạn. Không biết bao nhiêu kiểu ảnh được ra đời, vì một lẽ chúng tôi gặp nhau hôm nay nhưng sẽ khó mà có cơ hội được gặp nhau lần nữa.
Thời gian dần trôi, các bạn ấy phải được nghỉ ngơi dành sức để sáng mai thức giấc còn làm nhiều công việc vì cộng đồng cũng như còn nhiều chặng đường gian khổ đang chờ đón các bạn ở phía trước.
Tôi yêu và nể phục các bạn lắm Hành Trình Xanh ơi!
Cầu chúc cho các bạn thành công trong hành trình Xuyên Việt bộ hành vĩ đại này.
Các bạn chính là hiện thân cho những anh hừng, những chiến sĩ bộ đội ta ngày trước. Các bạn đã làm sống dậy trong tôi và những bạn trẻ giống như tôi tình yêu thương con người và phải sống có trách nhiệm với cộng đồng.
Cảm ơn các bạn nhé HÀNH TRÌNH XANH yêu quý!